[Dịch]Thợ Săn Chi Nơi Muốn Trở Về - Sưu tầm
Chương 1 : Mới bắt đầu x diệt tộc x Mắt lửa đỏ
.
Mặt trời vừa lên tản ra ánh nắng chiếu vào mắt, soi ra một mảnh màu sắc đỏ như máu.
Bốn phía tộc Kurta nồng đậm huyết khí thật lâu không tiêu tan, các loại thi thể không toàn vẹn tán lạc trên đất, trên đầu nơi ánh mắt biến thành hai cái lỗ màu đen trống rỗng, huyết dịch từ trong nhỏ ra đã đông lại tản ra mùi hôi, mái tóc vàng sáng ngời ngâm trong huyết dịch của đồng tộc thân nhân không cách nào phân biệt được màu gốc, toả ra tử khí trầm trầm.
Từ xa nhìn lại, ở địa ngục nhân gian này đứng lặng vài bóng dáng, vốn là ác ma ở địa ngục, hoá thân thành con nhện, lấy cướp đoạt làm tên, chủ trương làm xằng làm bậy.
“Này uy, lão tử còn chưa đánh đủ, dựa vào cái gì mau kết thúc như vậy?” Người trông như dã thú bực mình gào thét.
“Đừng ngu ngốc, nhanh lên một chút giải quyết tốt.” Giọng nữ lạnh như băng đến từ một băng sơn mỹ nhân có mái tóc màu tím cùng kim đồng.
Cô và một vị mỹ nữ tóc vàng quần áo hở hang khác thận trọng cùng nhau đem mắt lửa đỏ moi ra, để vào chiếc bình có chất thuốc đặc thù.
“Tỉnh lại đi Machi, loại chuyện này giao cho Ubogin sẽ bị huỷ a.” Người đàn ông giống như đại thúc thô bỉ mặc trang phục võ sĩ một bên nguấy lỗ tai, không đợi Ubogin đáp lời lại mở miệng “Hừ, nói tới vừa rồi không phải ngươi bị mấy người đánh vô lực chống đỡ, bây giờ la hét thì có ít lợi gì?”
“Hắc? Ngươi vừa nói gì? Nobunaga, muốn đánh nhau sao?” Ubogin trợn mắt nhìn hắn, nắm chặc quả đấm.
“Đánh thì đánh, ta mà sợ ngươi!” Một lời không hợp, hai người liền lập tức đánh, chiến đấu liên luỵ tứ phía, nhất thời phá hư rất nhiều thứ.
“Nobunaga, Ubogin, đừng đánh nữa! Thiệt là.” Hồ ly mắt xanh mặt con nít định tiến lên khuyên.
“Thôi đi Shalnark, anh cũng không phải không biết tính cách bọn họ, có khuyên cũng vô ích.” Người có thân hình khổng lồ, mặt đầy vết thương đứng ở một bên bất đắc dĩ nói.
“Ai”….Mắt xanh hồ ly thở dài, tại sao trong lữ đoàn ai cũng như vậy, hắn không phải thành viên chiến đấu thật sự rất khổ cực.
Tôi lười biếng dời đi tầm mắt, người đàn ông nghịch thần đó, mặt mũi bởi vì ánh mặt trời mới lên mà có chút mơ hồ, thế nhưng ánh mắt như nửa đêm không để ý hết thảy, điên cuồng cùng sát khí bị ôn nhu bao trùm, rõ ràng quyển sách đặt trên đầu gối lại ngưng mắt nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ gì.
Nghiêng đầu, do dự một chút, không nhì huyết dịch sền sệch dưới chân, đi về nơi bị ngôi nhà sụp đổ che mất.
Nam nhân thấp đầu đang chà đạp trên một thân thể nhỏ bé, người dưới chân bởi vì trước đó bị hành hạ mà vết thương chồng chất, nhưng mắ lửa đỏ của hắn đã sớm hiển lộ, nếu như mục đích là cướp đoạt đã sớm có thể động thủ moi ra, nhưng rất rõ ràng Feitan không định tha cho hắn.
“Kết thúc rồi sao? Feitan.” Tôi ở một bên tựa vào tường nhìn hắn.
Hắn hiển nhiên vẫn còn trong hưng phấn, bị ta cắt đứt có chút không nhịn được.
“Chớ quấy rầy.” Thanh âm khàn khàn trầm thấp của Feitan vang lên, tản ra nồng đậm nóng nảy cùng hàm nghĩa đối nghịch.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau moi mắt lửa đỏ ra, đoàn trưởng đang đợi chúng ta.” Tôi nghe người trên đất phát ra tiếng gầm thét thảm thiết có chút không thoải mái.
“Hừ.” Hắn đi về hướng tôi, hẹp dài kim đồng loé lên hung ác cùng tàn bạo, mái tóc màu xanh đậm trong máu tanh mang khí tức lạnh như băng, dã thú khí chất giống như mang uy hiếp trí mạng.
Hắn đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm ánh mắt của tôi: “Vậy cô định thay hắn trở thành đồ chơi của tôi sao?”
“Feitan, tôi chẳng qua là kêu anh đừng làm chuyện vô tình vô nghĩa.” Hướng về phía ánh mắt lạnh như băng của hắn, ta không dời đi tầm mắt.
“Buồn cười, cái gì gọi là chuyện vô tình vô nghĩa? Cô lại dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi?” Vì vậy bầu không khí càng trở nên nguy hiểm.
Nhìn Feitan bởi vì ta nhúng tay mà lộ ra tâm tình thật không dễ.
“Tôi không có ý định ra lệnh cho anh.” Ta bao bọc cánh tay sao cũng được nói “Không nghe cũng được.”
Sau khi nói xong ta đi liền coi như xong đi, ta cũng không định chọc mỗ dã thú dễ giận này, ai cũng biết hắn có nhiều phiền toái.
“Vân vân.” Trong nháy mắt hắn liền xuất hiện trước mặt ta, lửa giận trên người như muốn bùng nổ “Cô có ý gì?”
“Không có gì.” Đại ca, ta ở ngươi sinh khí, ta đi ngươi cũng sinh khí, ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây.
“Cô đùa giỡn tôi?” Hắn đưa tay bóp càm ta, bức bách ánh mắt du ly của ta trở lại ánh mắt hắn.
Thời điểm không khí nguy hiểm xung quanh thay nhau nổi lên liền bùng nổ, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ta cùng Feitan rất ăn ý quay đầu nhìn, nam nhân không có lông mày cười: “Ai yêu, tôi quấy rầy chuyện tốt của hai người sao~” Thanh âm nói năng tuỳ tiện mang một tia hài hước.
“Hừ, nhàm chán.” Feitan rốt cuộc buông càm của ta, hừ lạnh đi giải quyết vị kia con chốt thí đáng thương, bây giờ hắn hoàn toàn không có hứng tiếp tục chơi.
Ta đứng ở một bên sờ càm, đáng chết, thật là đau… Bây giờ nhất định có dấu trên mặt ta, Feitan ngươi dùng sức như vậy làm gì?
Người đàn ông không có lông mày cười đểu như cũ tiến tới trước mặt tôi “Hắc hắc, người cắt đứt hứng thú của Feitan chỉ có thể là cô a, như vậy có thể thấy… A!”
Tôi bình tĩnh thu hồi hung khí giẫm lên chân hắn — chân tôi, nghiêng người nhìn hắn một cái “Phinks, cười lạnh của anh lạn đến trình độ này còn muốn mở miệng?”
“Thiết, nhàm chán.” Hắn lộ vẻ tức giận nhìn tôi, lại hướng về phía Feitan đang móc mắt rống lên một câu “Trả thế nào không tốt?”
Feitan thấy tôi tâm tình không tốt trợn mắt nhìn hắn, sau đó từ xa đem mắt lửa đỏ hướng Phinks ném tới.
“A! Chớ ném loạn! Đoàn trưởng thích!” Phinks giơ tay lên cản lại mắt lửa đỏ, nhưng tiếp xong mới phát hiện hắn không biết làm gì với nó bây giờ.
Tôi rất hả hê nhìn cảnh tượng hắn luống cuống tay chân tiếp mắt lửa đỏ, sau đó lại rất lo lắng suy nghĩ, chúng ta diệt nhất tộc người ta, còn đem mắt lửa đỏ — một bộ phận của di thể ném tới ném lui, trọng điểm là mắt lửa đỏ là một trong bảy đại mỹ sắc của thế giới này, một đôi chính là ngàn Jenny a….đám trẻ phá của này, nhất định sẽ bị trời phạt….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện